Hiện tại có lẽ không nhiều người nuối tiếc vì HLV Wenger chia tay Arsenal cuối mùa. Trận hòa mới đây với Atletico Madrid cho thấy dù có mặt trên ghế huấn luyện nhưng Wenger gần như không hề gây ấn tượng nào suốt trận đấu.

Kiểm soát bóng 76.1%, tung ra 28 cú dứt điểm (8 trúng đích), được chơi trên sân nhà cùng lợi thế hơn người khi Sime Vrsaljko phải rời sân sớm, cũng như HLV Diego Simeone bị đuổi lên khán đài. Bacsi365 chia sẻ,  Arsenal có quá nhiều lợi thế để giành chiến thắng, thậm chí là thắng đậm để tạo đà cho trận bán kết lượt về trên sân Wanda Metropolitano.

Giờ thì không ai tiếc cho sự ra đi của Wenger.

Dù có quá nhiều thuận lợi như Arsenal phải đợi đến phút 61 mới có được bàn thắng với pha không chiến của Alexandre Lacazette. Khoảnh khắc đó khiến nhiều người cho rằng Atletico Madrid sẽ sụp đổ nhưng họ vẫn đứng vững không cho Arsenal ghi thêm, thậm chí còn “chích” lại một cú đau điếng với sai lầm của Koscielny.

Sự bế tắc của Arsenal thời Wenger thể hiện quá rõ ràng trong trận này. Ngoài thời gian khởi đầu đầy hưng phấn vì quyết giành Europa League làm quà chia tay cho Wenger, các cầu thủ Arsenal mất dần cảm hứng sáng tạo. Càng về cuối trận, “pháo thủ” càng bế tắc trong những phương án khai mở hàng thủ đối phương để rồi chỉ còn một cách duy nhất để làm bàn theo tiết lộ của Wenger: treo bóng bổng vào trong.

Xem thông tin lich thi dau world cup chính xác, nhanh chóng.

Wenger có cũng như không?

Sự tương phản về chất bản lĩnh được thể hiện quá rõ qua trận hòa của Arsenal. Bên kia chiến tuyến, Diego Simeone bị đuổi lên khán đài từ phút 13 nhưng suốt cả trận, bất cứ khi nào ống kính máy quay lia đến người ta lại thấy “El Cholo” thể hiện cảm xúc với từng đường bóng trên sân như thể vẫn ở dưới đó hò hét các học trò.

Wenger thì sao? “Giáo sư” ngồi trầm ngâm trên băng ghế huấn luyện, để các học trò tự làm tất cả. Đó là sự khác biệt, một chiến lược gia giỏi không chỉ là người đề ra kế hoạch thi đấu cho đội mà còn phải truyền lửa cho các học trò để họ chiến đấu. Càng nhiều tuổi, chất lửa của Wenger dường như càng nguội lạnh.

Hết 45 phút đầu trận, người ta chờ đợi Wenger tạo ra sự thay đổi nào đó sau những phút cuối hiệp một thi đấu nhạt nhòa và bế tắc. Kết quả, Wenger chỉ biết dạy các học trò treo bóng bổng vào trong, một lối chơi thực dụng đặc sệt chất Anh. Điều nghịch lý là ở ngoại hạng Anh, Arsenal là một trong những đội ít chất Anh nhất.

Mọi thứ diễn ra trong hiệp hai thì ai cũng rõ, Lacazette có được một bàn từ pha đánh đầu. Đó là tất cả những gì Arsenal làm được dù chơi hơn 1 người, lại có huấn luyện viên đứng sát bên ngay dưới sân. Nhưng cách các cầu thủ Arsenal chơi không hề toát ra cái hồn của lối chơi được Wenger xây dựng.

Ngược lại, Atletico Madrid rơi vào nghịch cảnh nhưng họ thể hiện rõ chất Diego Simeone trong lối chơi. Dường như tư tưởng của “El Cholo” đã ăn vào máu của từng cầu thủ Atletico để họ biết chính xác phải làm gì, dù rằng ông thầy của họ đang đứng hò hét, nhảy múa trên khán đài.

Giờ thì chẳng ai tiếc cho sự ra đi của Wenger nữa, có chăng chỉ là hoài niệm về một thời Wenger từng mang chất lửa như Diego Simeone bây giờ.